Làm giáo viên chủ nhiệm – Hành trình gieo hạt yêu thương

(LQĐ)Trong ngôi trường Lê Quý Đôn thân thương, những người thầy, người cô không chỉ tận tụy trên bục giảng mà còn lặng lẽ gieo hạt yêu thương trong vai trò giáo viên chủ nhiệm. Bài viết dưới đây là những sẻ chia chân thành của cô Trịnh Thị Nhung – một giáo viên đã dành trọn tình yêu nghề và tình thương học trò để đi qua hành trình nhiều nhọc nhằn nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc.

Ai cũng có một định nghĩa riêng về nghề giáo, về những tháng năm lặng lẽ đứng trên bục giảng. Với tôi, làm thầy – đặc biệt là làm giáo viên chủ nhiệm – là một hành trình dài, nhiều nhọc nhằn nhưng cũng thấm đẫm yêu thương.

Mỗi sáng bước vào lớp, tôi nhìn thấy ba mươi gương mặt rạng rỡ: đứa ríu rít kể chuyện, đứa còn ngái ngủ mơ màng. Mỗi ánh mắt ấy đều nhắc tôi rằng: mình đang giữ trong tay một phần tuổi trẻ của các em – một quãng đường không quá dài nhưng quý giá biết bao!

Làm giáo viên chủ nhiệm cũng giống như trở thành người mẹ thứ hai của ba mươi đứa trẻ. Có em năng nổ, hoạt bát; có em sâu sắc, nội tâm; cũng có em nghịch ngợm, nông nổi. Nhưng dẫu khác biệt đến đâu, tất cả đều là những tâm hồn đáng được nâng niu, che chở.

Tôi nhớ mãi cậu học trò ngày đầu gặp gỡ, đôi mắt bướng bỉnh, bất cần như muốn thách thức mọi giới hạn. Tôi chỉ mỉm cười, chậm rãi nói: “Cô tin, em có thể khác.”

Từ đó, hành trình bắt đầu bằng những cuộc trò chuyện riêng, những lần lặng lẽ chờ em nộp bài muộn, hay chỉ là cái vỗ vai sau khi em cúi đầu vì lầm lỗi.

 

“Cô ơi, cảm ơn cô… vì đã luôn kiên nhẫn và động viên em!

Câu nói giản dị ấy khiến tôi nghẹn ngào. Đó là phần thưởng vô giá, minh chứng rằng: chỉ cần thêm một chút kiên nhẫn và bao dung, người thầy có thể cùng học trò thay đổi cả hành trình. Và rồi, cậu học trò ấy từ chỗ đứng ngoài rìa đã trở thành cán sự lớp năng nổ trong những năm cuối cấp.

Có những buổi chiều muộn rộn ràng tiếng trống tập văn nghệ, tiếng đàn hòa trong tiếng cười. Tôi ngồi ở cuối lớp, lặng nghe những thanh âm trong trẻo ấy, thấy lòng mình trẻ lại, thấy cuộc đời đáng trân trọng làm sao!

Có những đêm khuya, tôi nhận tin nhắn lo lắng từ phụ huynh: “Cô ơi, con em học kém quá, phải làm sao đây?” Khi ấy, tôi hiểu: làm chủ nhiệm không chỉ là dạy chữ, mà còn là bắc một nhịp cầu giữa cha mẹ và con cái – để lắng nghe, để kết nối, để sẻ chia.

Và cả những mảnh giấy nhỏ xíu, học trò lén để trên bàn: “Cô ơi, con yêu cô.” Tôi gấp lại, cất vào cuốn sổ tay cũ, để mỗi lần chông chênh lại mở ra, tự nhủ: mình đang đi đúng con đường.

Bao năm gắn bó với mái trường Lê Quý Đôn, tôi nhận ra: làm giáo viên chủ nhiệm không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là hành trình gieo hạt. Có hạt nảy mầm xanh, có hạt phải chờ mùa mưa mới bật chồi. Nhưng tôi tin, hạt giống nào được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương cũng sẽ lớn lên, thành những tán cây vững chãi tỏa bóng mát cho đời.

Với tôi, làm giáo viên chủ nhiệm không chỉ là dạy học trò, mà còn là hành trình để chính mình học cách kiên nhẫn, bao dung và tin vào những điều tốt đẹp. Ở đó, tôi được sống cùng học trò một quãng đời đẹp nhất của tuổi trẻ. Và khi các em rời đi, khoảng trống dịu dàng còn lại sẽ được lấp đầy bằng kỷ niệm và niềm tự hào thầm lặng. Chính điều ấy đủ nâng đỡ bước chân tôi kiên trì đi tiếp trên hành trình gieo chữ, trồng người.