Khi cô và trò cùng nhau lớn lên

(LQĐ) - Có những hành trình làm nghề không gói gọn trong những giờ lên lớp, cũng không đo đếm bằng thành tích hay nề nếp – mà được viết nên bằng sự kiên nhẫn, thấu hiểu và tình thương mỗi ngày. Hành trình của cô giáo Phạm Thị Hải Yến cùng tập thể 9E3 là một câu chuyện như thế.

Từ một lớp học đông học sinh nam, hiếu động và đôi khi khiến cô “đau đầu” nhất, 9E3 đã lớn lên qua từng năm – 6E3 vô tư, 7E3 trầm lại, 8E3 trưởng thành hơn, và 9E3 của hôm nay là những cô cậu học trò chín chắn, biết yêu thương và biết trân trọng. Cùng lúc đó, một cô giáo trẻ cũng trưởng thành theo từng bước chân của học trò mình – kiên nhẫn hơn, dịu dàng hơn và cũng giàu cảm xúc hơn với nghề.

Bốn năm đồng hành – bốn năm của thử thách, của nụ cười, của những ngày loay hoay lẫn những khoảnh khắc ấm lòng. Và trên tất cả, đó là bốn năm của tình yêu thương, của niềm tin, và của sự lớn lên rất đẹp trong cả cô và trò.

Xin trân trọng giới thiệu đến Quý phụ huynh, Thầy Cô và các em học sinh bài viết đầy cảm xúc của cô giáo Phạm Thị Hải Yến – như một lời tri ân dành cho tập thể 9E3, và như một món quà nhỏ gửi tới những ai đã, đang và sẽ đi cùng học trò trên hành trình trưởng thành.

“9E3 – Lớp học ồn ào năm ấy và những trái tim trưởng thành ngày hôm nay”

Khi bắt đầu nhận chủ nhiệm một lớp rất đông học sinh nam và đa số các con đều sôi nổi, giàu năng lượng, cô Hải Yến chưa từng nghĩ rằng chặng đường ấy sẽ để lại trong lòng mình nhiều xúc cảm đến thế. Từ những ngày đầu vất vả, loay hoay với đủ trò đùa nghịch của các con, cho đến hôm nay – khi các con đã trở thành những cô gái và chàng trai lớp 9 chín chắn, biết yêu thương và biết trân trọng – cô mới hiểu rằng làm giáo viên chủ nhiệm không chỉ là quản lý một tập thể, mà còn là được chứng kiến những mầm non lớn lên từng ngày.

Sau đây là đôi dòng tâm sự của cô Hải Yến – một cô giáo đã gắn bó với lớp học ấy từ những bước đầu tiên – về hành trình bốn năm nhiều thử thách nhưng cũng đầy yêu thương. Hy vọng câu chuyện nhỏ này sẽ chạm đến trái tim những ai từng đồng hành cùng học trò trên con đường trưởng thành.

6E3 – là quãng thời gian để lại nhiều kỷ niệm sâu sắc nhất. Lớp phần lớn là học sinh nam, lại vừa rời bậc Tiểu học nên các con vẫn giữ tính cách vô tư, hiếu động. Những buổi học đầu tiên với nhiều trò chạy nhảy, nói chuyện hay bày trò trong lớp. Cô Hải Yến – một giáo viên với ít tuổi nghề luôn băn khoăn, trăn trở tìm cơ hội để hiểu các con hơn. Và giữa những vất vả ấy, tôi cũng nhận ra nhiều điều đáng yêu ở các con. Đó là niềm vui khi dần khám phá ra đằng sau sự hiếu động là những trái tim hồn nhiên và rất dễ cảm hóa. Chính sự trong sáng ấy giúp cô thêm quyết tâm để đồng hành cùng các con và tự nhủ sẽ phải kiên nhẫn hơn nhiều lần so với những lớp trước.

7E3 thấy các con có vẻ bắt đầu trầm hơn, 8E3 lại chín chắn hơn một chút. Những trò nghịch phá dần bớt, những cuộc cãi vã con nít thưa đi, và thay vào đó là tinh thần đoàn kết hơn trong các hoạt động của lớp. Cô còn nhớ có những hôm các con tự giác dọn vệ sinh lớp mà không cần nhắc, hay những lúc đoàn kết, vui vẻ cùng nhau chuẩn bị cho phong trào của lớp, của trường. Tôi nhận ra rằng lớp học ngày nào từng khiến cô trăn trở, những tiếng thở dài giờ đã trở thành nơi tôi cảm thấy ấm lòng nhất, nơi mỗi ngày đến trường không còn là lo lắng mà là sự mong chờ được ở bên các con lâu hơn, xem hôm nay các con sẽ trưởng thành thêm như thế nào.

Bước vào 9E3, cô thực sự cảm nhận sự thay đổi rõ rệt. Các con của cô nay đã là những cô gái, chàng trai thực sự: biết suy nghĩ, biết quan tâm và đặc biệt biết trân trọng công sức của Thầy Cô. Những buổi học nghiêm túc hơn, những giờ sinh hoạt lớp lắng đọng hơn, những lời chúc 20/11 hay 8/3 hồn nhiên nhưng chân thành khiến tôi nhiều lần xúc động. Điều khiến tôi tự hào nhất là các con đã biết thương yêu, nhìn thấy sự vất vả của giáo viên chủ nhiệm, điều mà không phải lớp học nào cũng có được.

Bốn năm – một hành trình không chỉ là việc rèn nề nếp, kỷ cương, mà còn là hành trình xây dựng niềm tin giữa cô và trò. Cô Hải Yến luôn tự hào khi nhìn lại chặng đường ấy, bởi mỗi bước trưởng thành của các con đều có dấu ấn của sự cố gắng chung: sự nỗ lực của thầy cô, sự phối hợp từ phụ huynh và đặc biệt là sự thay đổi tự thân của các con – những cậu học trò ngày nào từng khiến tôi “đau đầu” nhất.

Giờ đây, khi các con sắp rời mái trường THCS, trong lòng tôi vừa tự hào, xúc động và lưu luyến. Hành trình chủ nhiệm một lớp đa số là học sinh nam nghịch ngợm tưởng như thử thách lại trở thành món quà quý giá, đọng lại trong tôi nhiều kỉ niệm đẹp. Các con không chỉ lớn lên, trưởng thành mà còn khiến tôi thêm yêu nghề, thêm tin rằng chỉ cần dành trọn tình thương và sự kiên nhẫn, ta sẽ nhìn thấy những điều đẹp đẽ nhất nơi học trò. Dù mai ngày, mỗi con sẽ đi trên con đường riêng của mình, cô luôn tin rằng ký ức về những năm tháng cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trưởng thành sẽ mãi là điểm tựa ấm áp để các con thành công.

9E3 - Cô hy vọng các con – những cô cậu học trò đặc biệt của cô – sẽ mang theo sự tử tế và trách nhiệm vào tương lai, như cách các con đã trưởng thành trong suốt bốn năm qua.

Lượt xem: 96