Hành trình yêu thương của cô chủ nhiệm Phạm Thị Nhuần

(LQĐ) – Với cô Phạm Thị Nhuần, 15 năm gắn bó cùng mái trường Lê Quý Đôn và 14 năm làm giáo viên chủ nhiệm là hành trình của yêu thương, sẻ chia và trưởng thành. Từ lớp A1 – tập thể đầu tiên cô gắn bó – những kỷ niệm về từng gương mặt học trò, những buổi trưa kể chuyện rúc rích, những ngày thi đua sôi nổi… đã trở thành ký ức không thể nào quên.

Mỗi lớp học, mỗi học sinh là một mảnh ghép đầy sắc màu, để cô hiểu rằng: làm giáo viên chủ nhiệm không chỉ là một nhiệm vụ, mà là hành trình vun trồng hạnh phúc và yêu thương trong ngôi nhà mang tên Lê Quý Đôn.

Hãy cùng lắng nghe câu chuyện “Lớp chủ nhiệm đầu tiên – A1”, để cảm nhận tình yêu thương, sự tận tâm và niềm tự hào của một người giáo viên đã dành trọn trái tim cho học trò.

Bước chân đầu tiên cùng A1

Năm học 2011–2015, A1 – lớp chọn tiếng Anh là một trong bốn lớp của trường tuyển sinh vào năm ấy. Tôi tiếp quản lớp từ tháng mười, sau cô giáo chủ nhiệm cũ – một cô giáo dạy Toán trẻ trung, xinh đẹp và được các con yêu mến vô cùng. Chính vì thế, khi nhận lớp, tôi đã có không ít áp lực: Liệu A1 có yêu quý mình, có đồng hành và ủng hộ mình không?

Thực ra, khi đã chính thức làm chủ nhiệm, tôi không còn thời gian nghĩ quá nhiều. Tôi chỉ biết rằng mình đã lao vào cùng A1, sống cùng A1: yêu sự giỏi giang, nhanh nhẹn, yêu nét ngây ngô trẻ con, cả sự bướng bỉnh khó bảo, yêu cái chân thành gần gũi của các con. Và rồi, bằng tất cả tình yêu thương, tôi đã cùng A1 tạo nên một tập thể hạnh phúc.

Một tập thể đầy yêu thương và tự hào

A1 luôn yêu quý và dành tình cảm cho các thầy cô, là lớp đoàn kết gắn bó, luôn biết chia sẻ, giúp đỡ nhau. A1 cũng là tập thể có tinh thần thi đua rực lửa: học giỏi, chơi hay, hoạt động nào cũng dẫn đầu. Các cuộc thi lớn nhỏ, từ văn hóa đến văn nghệ, thể thao, A1 đều nhiệt tình, trách nhiệm và thường rinh về giải thưởng cao. Với tôi, A1 chính là một dấu mốc thành công trong sự nghiệp làm giáo viên chủ nhiệm.

Tuy nhiên, với A1 tôi cũng gặp phải nhiều khó khăn. A1 có học sinh khó khăn về tâm lý, học sinh khó khăn về ngôn ngữ, học sinh chưa biết kiềm chế cảm xúc, học sinh có hoàn cảnh gia đình đặc biệt. Có em viết thơ tình trong giờ học, có em mải mê sáng tác tiểu thuyết, truyện tranh… Nhưng tôi đã học cách làm bạn, cách lắng nghe và đồng hành, để từng bước cùng các con vượt qua.

Gần gũi để yêu thương và thấu hiểu

Tôi chọn cách sống thật gần gũi để học trò có thể sẻ chia với tôi mọi chuyện: từ bạn bè, gia đình đến những ước mơ thầm kín. Tôi học cách tôn trọng, yêu thương và trở thành một “người bạn lớn” của các con. Ngày đó, giáo viên chủ nhiệm ở Lê Quý Đôn như chúng tôi thường ăn cùng học sinh, ngủ cùng học sinh, học cùng học sinh như thế.

Tôi nhớ như in những bữa trưa cả gần ba mươi đứa rúi rít mời cô ăn cơm, nhớ có em rúc vào nách tôi ngủ ngon đến lạ. Nhớ những buổi trưa cô trò bảo nhau tắt đèn, trùm chăn kể chuyện ma rồi ôm nhau cười rúc rích. Nhớ những ngày tập luyện văn nghệ thi cấp huyện, thành phố, cả lớp kéo nhau đi cổ vũ. Nhớ những buổi thí nghiệm khoa học rộn ràng tiếng cười, rồi sau mỗi kỳ thi cả lớp lại rủ nhau đi ăn gà rán.

Nhớ cả những mùa ôn thi, từng bạn ôm sách miệt mài cố gắng. Từ trang trí, nấu ăn, hóa trang, múa hát – A1 luôn dốc hết lòng và đạt thành tích cao. Và tôi cũng không thể quên sự đồng hành nhiệt tình của các bậc phụ huynh – những người đã luôn dành cho tôi tình cảm, sự ủng hộ và giúp đỡ hết mình.

Mười bốn năm đã trôi qua, nhưng từng gương mặt, từng nét tính cách của A1, tôi vẫn chưa bao giờ quên. Lớp học đầu tiên ấy, với tất cả yêu thương, khó khăn, thử thách và cả niềm tự hào, đã trở thành một kỷ niệm đẹp trong hành trình làm nghề của tôi.

Nhớ lắm, A1 ơi! Dù thời gian có trôi, cô vẫn luôn dõi theo, vẫn tiếp tục dạy học với tình yêu thương mà các con đã gieo vào lòng cô từ những ngày đầu tiên ấy.

Lượt xem: 354