Học sinh Bùi Ngọc Quỳnh Trang, lớp 8A4
Ngày mai có tiết kiểm tra rồi, nếu không học thuộc bài thì tôi sẽ tử trận mất! Mẹ tôi ngồi bên cạnh ghi chép về tiền chi tiêu trong tháng này. Nhìn bà đăm chiêu suy nghĩ, hết bấm máy tính rồi lại gach chéo, lòng tôi đượm buồn. Tiền học của hai chị em tháng này đã gần chục triệu, chưa kể thằng em đi mẫu giáo nữa. Rồi còn tiền nước, tiền điện, tiền đồng phục hai chị em, tiền ăn,… Biết bao nhiêu là con số! Chúng cứ như những tảng bê tông nặng, đè lên người mẹ tôi, và đè lên một người nữa. Đó là bố tôi.
Bố tôi từ công ty về, mồ hôi nhễ nhại. Trên vai ông là một cái balo to đùng, như thể ông chứa cả thế giới vào đó. Nhìn khối lượng tài liệu trong đó, đã đủ để tôi biết rằng tháng này bố tôi bận rộn tới mức nào. Ngồi nghỉ trên chiếc ghế sô pha, bố tôi cầm cốc nước uống, tay bốc một miếng khoai từ đĩa, vừa ăn vừa nói với mẹ tôi:
– Tháng này có lẽ phải tiết kiệm đấy mẹ nó ạ!_ Giọng bố tôi trầm trầm, kiểu như ông đang rất là thất vọng.
– Haizz… Mẹ tôi thở dài. Thì đành thế chứ sao, tiền đóng học năm nay của ba đứa nhiều lắm!
Rồi bố và mẹ tôi im lặng. Căn nhà như đang chìm dần trong sự yên ắng và ảo não.
Một lát sau, sau khi đã tắm thơm tho sạch sẽ, em trai tôi từ ngoài cửa nói vọng vào:
– Bố à, con muốn tham gia Câu lạc bộ thể thao ở trường. Bố cho con tiền nhé!
Ô hay cái thằng này! Xin xỏ gì chứ, nhà mình còn đang thiếu tiền đấy em ạ. Mi không cần đi học Câu lạc bộ cũng được mà! Tôi muốn thốt ra những lời đó lắm, nhưng tôi vấn nép sau cánh cửa, chờ đợi xem nó bị ăn mắng như thế nào.
Nó không bị ăn mắng. Ngược lại, bố tôi còn mỉm cười, rút từ ví ra hai tờ polyme có mệnh giá cao đưa cho nó. Tôi ngạc nhiên. Vậy, nếu cho em tôi tiền đi học Câu lạc bộ, sao ông còn bảo nhà tôi phải tiết kiệm để làm gì?! Buổi cơm tối hôm ấy, trong đầu tôi chứa vô vàn suy nghĩ. Trước khi tắt đèn đi ngủ, tôi bước xuống nhà để uống nước. Đi qua phòng bố mẹ, tôi chợt nghe thấy giọng mẹ tôi.
– Sao bố nó lại cho tiền đi học Câu lạc bộ làm gì? Nhà mình đang khó khăn.
Rồi lại có giọng bố tôi ôn tồn:
– Mẹ nó đừng nói thế. Thằng bé nhà mình có tài mà. Cả con gái nhà mình nữa. Không nên ngăn cản chúng nó phát triển tài năng!
– Thì em nói vậy chỉ là do gia cảnh nhà mình thôi. Rồi lại có tiếng thở dài. Bên ngoài cửa, nước mắt tôi chợt rơi. Bố tôi mẹ ơi! Giá như tôi đủ lớn, đủ giỏi để đi kiếm tiền phụ hai người. Nhưng mà, giá như vẫn chỉ là giá như. Tôi vẫn là một con bé con, vẫn cần bố mẹ che chở. Uống xong một cốc nước đầy, tôi leo lên giường và hi vọng ngày mai sẽ thi thật tốt.
Tác giả: Bùi Ngọc Quỳnh Trang, lớp 8A4