GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM: NGƯỜI THẮP LỬA YÊU THƯƠNG
(LQĐ) - Hai mươi năm đứng lớp, gần mười năm đồng hành cùng học sinh Lê Quý Đôn, cô giáo Hoa Ngọc đã viết nên hành trình làm giáo viên chủ nhiệm đầy nhân ái và bền bỉ. Mỗi khóa học trò đi qua là một câu chuyện khác nhau, nhưng đều chất chứa yêu thương, sự kiên nhẫn và niềm hạnh phúc giản dị của người “thắp lửa” cho bao ước mơ trẻ. Bài viết dưới đây là những sẻ chia chân thành của cô – như một lát cắt đẹp đẽ về nghề giáo, về tình thầy trò và về hành trình gieo mầm tử tế dưới mái trường Lê Quý Đôn.

Hai mươi năm đứng trên bục giảng, gần mười năm gắn bó với ngôi trường Lê Quý Đôn, tôi đã trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn trong vai trò là giáo viên chủ nhiệm. Mỗi khóa học trò đi qua là một hành trình đầy cảm xúc, ghi dấu những tháng ngày tôi được sống trọn vẹn với nghề – có yêu thương, có nụ cười và có cả những lúc muộn phiền, lo lắng. Nhưng trên hết là niềm hạnh phúc khi được đồng hành cùng các con trên chặng đường khôn lớn.

Khóa đầu tiên – Yêu thương đong đầy

Năm đầu công tác ở trường Lê Quý Đôn, tôi được giao chủ nhiệm lớp 6. Trước buổi tựu trường năm ấy, tôi đã tự tay trang trí bảng ghim lớp học để chào đón các con học sinh. Hình ảnh con thuyền với cánh buồm đỏ thắm giữa nền xanh biếc mà tôi tự tay cắt dán tỉ mỉ như gửi gắm niềm hy vọng và tình yêu dành cho những cô cậu học trò mà tôi chưa từng gặp mặt.

Lớp tôi chủ nhiệm có 29 học sinh – một tập thể nhỏ nhưng ấm áp, đoàn kết. Trong đó, tôi nhớ nhất cô bé lớp trưởng dáng người nhỏ nhắn, nụ cười hiền mà ánh mắt nghiêm nghị, tính cách dứt khoát, học cũng không chê vào đâu được khiến cả lớp phải nể phục. Năm đầu tiên qua mau với bao kỉ niệm của cô trò mà tôi không thể nào quên. Đó là buổi tập gói bánh chưng ở nhà một học trò ngay gần trường. Lần đầu tiên các cô cậu bé làm quen với gạo, đậu, thịt, lá rong để có thành phẩm là những chiếc bánh chưng xinh xinh với ánh mắt đầy tự hào, lấp lánh niềm vui. Nào là những lúc giận hờn do hiểu lầm, tranh cãi, chúng nhờ tôi làm “trọng tài” phân xử. Rồi mùa lễ hội Haloween, mùa Nôen, cả lớp say mê vẽ vời, trang trí lớp thật lung linh khiến tôi chẳng phải bận tâm nhiều. Lại còn những buổi trưa tập văn nghệ chào mừng ngày 20/11, cô trò cùng thức, cùng tập, cùng cười, cùng sửa động tác rất nhịp nhàng, ăn ý… Và còn cả những trận cầu nảy lửa, các con cổ vũ cuồng nhiệt vì màu cờ sắc áo với hastag tự làm…

Năm học đầu tiên ấy kết thúc bằng buổi họp phụ huynh vô cùng đặc biệt mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Buổi họp được chuẩn bị rất công phu, không chỉ tổng kết kết quả học tập mà còn là dịp để các con học sinh thể hiện sự trưởng thành. Nhóm học sinh nữ tự lên ý tưởng để tập một tiết mục múa tri ân bố mẹ. Các con xúng xính trong bộ áo dài trắng tinh khôi tự tin, uyển chuyển thực hiện các động tác múa khiến tôi rất đỗi hãnh diện và tự hào. Nhóm còn lại thì các con trình diễn thời trang thể hiện phong cách năng động, tự tin. Buổi họp kết thúc bằng bữa tiệc ngọt, nơi cô, trò và phụ huynh cùng quây quần, chia sẻ niềm vui sau một năm học nhiều nỗ lực…

Bốn năm trôi qua, những cô cậu học trò non nớt ngày nào đã cao lớn trưởng thành. Dẫu chặng đường ấy bình yên, nhưng cũng có lúc khiến tôi lo lắng, phiền lòng- nhất là năm cuối cấp. Đó là khi các cậu con trai nghịch ngợm, hay la cà và xích mích với lớp bên cạnh nên nhà trường phải can thiệp. Tôi như người mẹ lo con lạc đường, hết lời khuyên nhủ, bảo ban để chúng vượt qua mà tập trung thi cử…

Ngày lễ trưởng thành, nhìn đàn con khoác áo cử nhân lên nhận bằng tốt nghiệp, tôi chỉ biết ngắm nhìn từng gương mặt thân quen, như muốn lưu giữ mãi khoảnh khắc ấy trong một góc nhỏ trái tim mình. Khi thấy cô bé lớp trưởng duyên dáng trong chiếc váy dạ hội sánh vai cùng cậu bạn mặc áo vest chỉnh tề, tôi bỗng thấy lòng mình rưng rưng như thể nhìn thấy con gái mình đã khôn lớn…

Khóa thứ hai – Học trò dạy tôi bài học về sự kiên nhẫn

Khóa thứ hai tôi được giao chủ nhiệm ngang chừng. Các con không quá nổi trội về học lực, nhưng lại rất tình cảm và chân thành. Tôi đồng hành cùng các con từng ngày, chỉ bảo nhẹ nhàng bằng cái tâm của một người mẹ. Nhờ vậy, lớp dần ổn định hơn về cả nề nếp và học tập.

Thế nhưng, đây cũng là khóa học sinh mà tôi phải gặp gỡ và trao đổi với phụ huynh nhiều nhất. Có cậu trò hiền lành, thông minh nhưng chưa chăm và hay ngủ gật. Lại một học trò khác, gương mặt trắng trẻo, khôi ngô, lanh lợi nhưng nói chuyện không ngừng, bài vở qua loa, cẩu thả. Còn một cậu khác chuyển vào lớp ngang chừng, mới vào được vài ba hôm đã chơi và làm quen với các anh cấp ba hay ngồi quán xá, tính cách bướng bỉnh, ham chơi hơn ham học…. Người ta hay nói “cô giáo như mẹ hiền”, còn tôi khi ấy tự thấy mình như một vị quan tòa vừa phải nghiêm khắc vừa phải mềm mỏng, vừa có cái đầu lạnh để xử lí mọi việc, vừa có trái tim ấm để thấu hiểu và cảm hóa các con. May mắn là tôi luôn nhận được sự đồng hành và tin tưởng của phụ huynh nên dần dần các con đã thay đổi từng chút một. Sau này nhớ lại, tôi tự thấy chính khóa học trò này đã giúp tôi học được nhiều điều về sự kiên nhẫn, thấu hiểu và bao dung – những phẩm chất cần có của một người thầy.

Ngày chia tay, có học trò rưng rưng nắm tay tôi nói khẽ: “Cảm ơn cô vì đã đến với chúng con.” Câu nói ấy khiến tim tôi nghẹn lại. Giờ đây, các con đã là học sinh cuối cấp THPT, tôi vẫn nhớ và dõi theo từng bước của các con. Thỉnh thoảng các con quay về thăm cô, khoe chuyện học tập, chuyện bạn bè, ước mơ. Mỗi lần như thế, lòng tôi lại dâng lên niềm tự hào và hạnh phúc khôn tả.

Khóa thứ ba – Thanh xuân rực rỡ dưới mái trường Lê Quý Đôn

Khóa thứ ba là lớp hiện giờ tôi đang chủ nhiệm. Các con là một tập thể hiếm có: hòa đồng, thân thiện, biết san sẻ và luôn phấn đấu để cùng nhau tiến bộ.

Với đặc thù của lớp G - lớp tăng cường tiếng Anh- lớp có nhiều học sinh nữ hơn nam nhưng tinh thần thể thao thì khỏi bàn. Các con chơi thể thao rất giỏi, năm nào cũng giành giải nhất, nhì khối. Mỗi lần nhìn các con say mê tập luyện bóng rổ, bóng ném, cùng nhau tập văn nghệ, cùng nhau trang trí lớp, tôi thấy lòng mình rộn ràng hạnh phúc. Trong ánh mắt các con, tôi thấy sự rạng rỡ, trong sáng, niềm tin và khát vọng vươn lên.

Chặng đường phía trước chỉ còn hơn một năm nữa thôi, rồi tôi sẽ lại phải nói lời tạm biệt để các con cất cao đôi cánh, bay đến những chân trời mới. Tôi chỉ mong rằng, trên mỗi bước đường tương lai, các con vẫn luôn nhớ về mái trường thân yêu này – nơi đã dạy các con biết yêu thương, biết nỗ lực, biết sống tử tế và tự tin.

Hai mươi năm trong nghề, gần mười năm gắn bó với ngôi trường Lê Quý Đôn, tôi càng thấm thía rằng làm giáo viên chủ nhiệm không chỉ là một nhiệm vụ, mà là hành trình gieo mầm yêu thương. Dù đôi khi vất vả, nhưng mỗi nụ cười học trò, mỗi lời cảm ơn chân thành chính là phần thưởng quý giá nhất. Tôi vẫn luôn tự nhủ: chỉ cần có một học trò còn nhớ về cô, còn giữ trong tim những điều tử tế cô từng dạy, thì hành trình của người gieo chữ của tôi đã thật sự có ý nghĩa.

Lượt xem: 45