Người gieo hạt trên cánh đồng tri thức

(LQĐ) – Mười lăm năm gắn bó với mái trường THCS–THPT Lê Quý Đôn, cô Lê Thị Hương đã lặng lẽ viết nên hành trình của một người gieo hạt yêu thương. Từ những ngày đầu nơi đây chỉ có hai lớp học nhỏ, đến khi chứng kiến bao thế hệ học trò trưởng thành, cô vẫn giữ trọn niềm tin rằng: bằng sự kiên trì, lòng bao dung và tình yêu thương, người thầy có thể làm nảy mầm những điều tốt đẹp nhất trong tâm hồn học trò.

Mười lăm năm gắn bó với mái trường THCS và THPT Lê Quý Đôn là hành trình để tôi chứng kiến bao đổi thay, bao thế hệ học trò trưởng thành dưới mái trường thân yêu. Tôi là một trong những giáo viên đầu tiên của trường, gắn bó từ những ngày đầu thành lập khi nơi đây mới chỉ có hai lớp học với 44 học sinh. Ngày ấy, cơ sở vật chất còn đơn sơ, sân trường trống trải, tiếng cười nói của học trò còn thưa thớt, nhưng trong lòng mỗi thầy cô đều rực sáng một niềm tin: ngôi trường nhỏ bé này sẽ trở thành mái nhà thứ hai của biết bao thế hệ học trò khát khao tri thức. Giờ đây, nhìn lại, tôi thực sự xúc động khi thấy ngôi trường đã khoác lên mình tấm áo mới, rộn ràng tiếng nói cười của gần hai nghìn học sinh. Tôi hạnh phúc vì được là người gieo những hạt mầm nhỏ bé của yêu thương, kiên nhẫn và niềm tin trong lòng học trò.

Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi đã có cơ hội chủ nhiệm nhiều lớp, gặp gỡ nhiều học sinh, mỗi lớp là một câu chuyện, mỗi học trò là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn của cuộc đời dạy học. Và có lẽ, học trò đã để lại trong tôi nhiều kỉ niệm không thể nào quên, đó chính là Vương Nguyễn Tuấn Khanh, học sinh khóa 2015 – 2019.

Ngay từ buổi đầu gặp gỡ, Khanh đã khiến tôi chú ý bởi sự thông minh và trí nhớ đặc biệt. Em yêu thích và học Lịch sử rất giỏi, một niềm đam mê hiếm thấy ở lứa tuổi học trò. Mỗi sự kiện, mỗi câu chuyện lịch sử, chỉ cần nghe một lần là em có thể nhớ rõ từng chi tiết, từng mốc thời gian. Em không chỉ nhớ, mà còn biết phân tích, bình luận, đưa ra cảm nhận rất sâu sắc. Tôi đã thấy trong ánh mắt em niềm say mê chân thành với những trang sử vàng của dân tộc. Khanh thường nói với tôi rằng, “Lịch sử là hơi thở của đất nước, cô ạ”. Câu nói giản dị ấy đủ khiến một người làm nghề giáo như tôi thấy lòng ấm áp lạ thường.

Thế nhưng, ở một khía cạnh khác, Khanh lại là một cậu học trò đặc biệt. Mẹ em kể, từ nhỏ Khanh rất yếu, khó nuôi, tính khí thất thường, đôi khi cư xử khác với bạn bè đồng trang lứa. Gia đình đã phải trải qua nhiều vất vả trong quá trình chăm sóc và đồng hành cùng em. Khi tôi nhận nhiệm vụ làm cô giáo chủ nhiệm của Khanh ở cấp THCS, tôi hiểu rằng mình sẽ có một hành trình thật dài và không ít thử thách phía trước. Tôi cùng mẹ em kề vai sát cánh, không chỉ dạy chữ mà còn dạy em cách lắng nghe, cách kiềm chế cảm xúc, cách giao tiếp và ứng xử. Cô và mẹ hầu như ngày nào cũng trao đổi với nhau về từng biểu hiện nhỏ và từng thay đổi nhỏ của em. Có những buổi sau giờ tan trường, tôi vẫn nán lại để nói chuyện với Khanh, khuyên em từng chút, lắng nghe em từng điều nhỏ nhặt nhất. Cũng có lúc em phản ứng gay gắt, không hợp tác, nhưng tôi chưa từng nản lòng. Có khi em bị bạn bè trêu chọc khiến em tổn thương, những lúc ấy, tôi phải vừa là cô giáo, vừa là người bạn, người mẹ thứ hai dỗ dành, che chở, giúp em vượt qua cảm giác cô đơn. Đó là một hành trình dài đầy thử thách nhưng cũng là hành trình mà tôi chưa từng hối tiếc.

Và chính tình yêu thương, lòng kiên trì cùng niềm tin đã giúp Khanh từng bước thay đổi. Từ một cậu học trò có phần bồng bột, ồn ào, thiếu tự tin, em dần trở nên điềm đạm, chững chạc và biết suy nghĩ hơn. Cậu học trò ấy cứ mỗi ngày một khác: ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sống chân thành và tình cảm. Em cũng rất mở lòng, biết lắng nghe chia sẻ nhiều hơn. Khanh biết tự lập trong học tập, biết quan tâm đến bạn bè, kính trọng thầy cô và luôn cố gắng hoàn thiện bản thân. Ở em, tôi nhìn thấy sự trưởng thành thật sự – một tâm hồn trung thực, tự trọng và đặc biệt là vô cùng nhân hậu.

Ngày chia tay lớp 9, em nói: “Cô ơi, dù sau này làm gì, ở đâu, con cũng sẽ về thăm cô mỗi năm nhé! Vì cô là cô của con mà, con sẽ không bào giờ quên!”. Câu nói giản dị ấy khiến tôi rưng rưng nước mắt. Và thật cảm động, năm nào Khanh cũng về thăm trường, thăm tôi, thăm các thầy cô đã từng dạy dỗ em. Mỗi lần em trở lại, nụ cười vẫn hiền, ánh mắt vẫn lấp lánh niềm tin như thuở nào.

Sau khi tốt nghiệp THPT, Khanh thi đỗ vào Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, khoa Lịch sử, đúng với sở trường và niềm đam mê của em. Em học rất giỏi, tham gia nhiều công trình nghiên cứu khoa học và đã gặt hái được nhiều thành tích đáng tự hào. Mỗi lần nghe tin em thành công, lòng tôi lại dâng lên một niềm vui khó tả – niềm vui của người gieo hạt đã thấy mầm xanh vươn lên giữa cuộc đời.

Nghề giáo là vậy, vất vả, thầm lặng, nhưng luôn tràn đầy ý nghĩa. Dạy dỗ, uốn nắn một học trò nên người là một hành trình dài, đòi hỏi người thầy phải có tình yêu thương đủ lớn, lòng bao dung đủ rộng và sự kiên trì đủ vững vàng. Mỗi học trò trưởng thành là một bông hoa đẹp nở trên vườn hoa cuộc đời, và người thầy, dù chỉ là người gieo hạt, vẫn thấy lòng ấm áp vì được góp phần làm nên mùa hoa ấy. Với tôi, như dòng sông lặng lẽ chảy, hành trình gieo hạt yêu thương vẫn tiếp nối mỗi mùa, bởi đó là sứ mệnh, là niềm hạnh phúc và là lẽ sống người thầy.

Lượt xem: 172